Góc phố ấy, có quán cà phê sân vườn .
Quán cà phê thỉnh thoảng thay đổi chủ, mỗi lần thay đổi chủ
là có tên gọi mới: Hoa Nắng, Điểm Hẹn..và hiện tại là Nhật Nguyệt.
Không cần lấy thẻ xe, không cần menu, nó là khách quen, luôn
đi một mình ,luôn là ban ngày, luôn ngồi ở một góc quán, luôn nhin quanh rồi trầm
lặng , cũng như trươc mặt nó, luôn là ly sinh tố mãng cầu.
Hơn 5 phút đi từ trường đến quán, rồi vẫn thời gian ấy từ
quán về trường, hơn 30 phút tĩnh lặng trong cái góc nho nhỏ quen thuộc, ngỡ như
mọi xô bồ chen lấn , mọi tranh giành danh lợi đã bị gạt bỏ bên ngoài , nó như
người trở về mái nhà thân yêu, quen thuộc.
Chẳng phải sao, khi Nhật Nguyệt từng là nhà, là nơi chốn
thiên đường chứa đựng bao kỷ niệm của nó và gia đình.
Người chủ mới, nhận nhà nhưng không ở,họ lùi về sau, cho
thuê phần lớn diện tích nhà , người thuê luôn sửa sang lại phù hợp với ý tưởng
kinh doanh, khoảng sân ngày trước,trải sỏi cứ kêu lạo xạo , lạo xạo là nó biết
chú Phi đưa ba nó về, bây giờ đã thiết kế lại thành tiểu đảo, có chiếc cầu nho
nhỏ bắc ngang qua .
Nhiều thay đổi lắm, chỉ duy nhất, cây Chuỗi Ngọc vẫn còn , oằn
mình gánh những ngọn đèn lập lòe, chớp tắt đủ màu sắc
Đến một ngày, ghé quán, nó sững sờ, Chuỗi Ngọc đâu rồi ?
Nhân viên nói là chủ cho chặt đi rồi, giành chỗ để xe khách, hơn nữa hoa cứ rụng
lả tả hoài, quét mệt.
Nó với tay lấy kính mát, đeo vào,chẳng ai biết cảm xúc của
nó bấy giờ, trừ bàn tay nắm chặt thanh ghế, thư giãn đi, thư giãn nào, không
sao đâu mà, không sao mà..
Cái liệu pháp tinh thần "No star where" có lẽ hiệu
nghiệm, vì nó lại nghe thoảng bên tai giai điệu trần lắng, da diết phát ra từ
chiếc đĩa nó mang theo và nhờ nhân viên mở ra mỗi khi vào quán
“ Bésame, bésame mucho..
Cette chanson d'autrefois je la chante pour toi
Bésame, bésame mucho .
Comme une histoire d'amour qui ne finirait pas .."
Uhm..thì Besame mucho..nó đã vật vã từng ngón tay trên phím
đàn- mà chị Ba cứ nhiếc " như mổ cò" , để rồi những hợp âm ấy trở nên
dễ dàng khi nhìn phím đàn rung động dưới bàn tay thon thả của chị Hai .
Cứ như thế, nó sống loang choạng giữa hoài niệm và thực tại,
từng ngày..........
Hôm đi tảo mộ Ba, nó nói vu vơ "mấy chị, nhà cũ của
mình đang sửa lại, nâng cấp gì đó.."
Chị năm " vậy hà, chị ít đi ngang lắm, sợ nhớ rồi buồn"
Chị tư quay sang " có gì mà buồn, mình dọn đi, nhà cũng
theo mình luôn tới giờ mà, theo từng chi tiết nhỏ nhất"
Rồi chị đeo kính mát vào, vu vơ " nắng sáng, chói quá'
Chỉ vậy thôi, đủ cho nó ngẩn người, sao dễ dàng như vậy mà
nó không nhận ra từ bao năm nay nhỉ
Góc phố ấy, có quán cà phê sân vườn, sáng nay đã vào xuân
vói biểu tượng chú Gà vươn cánh đầy khí thế, không gian quán cũng khác, có cả 2
tầng, khách ngồi tầng trên có thê trông bao quát phía tiếp giáp Bắc Hải- Nam
Hòa, cả 1 vùng không gian thoáng đãng. Tầng dưới ,tiểu đảo với dòng nước chảy
róc rách hòa với hệ thống ánh sáng, âm thanh ( có lẽ cực mạnh vào buổi tối)
Giá mà sát bên tiểu đảo ấy, có cây Chuỗi Ngọc nhỉ, từng cánh
hoa vàng ruộm sẽ rơi rơi, sẽ có..
Chậc..lại quên cái kính mát ở nhà rồi, hậu đậu hết
sức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét