Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

TỪ KHI TRĂNG LÀ NGUYỆT

( Trăng là tinh tú trên cao
Nguyệt là kỷ niệm hôm nào dưới trăng)
Từ khi vầng Trăng là Nguyệt
Lung linh, sáng ấm góc trời
Nửa mảnh Trăng gầy vì khuyết
Cũng làm mắt lá chơi vơi
Từ khi Trăng thôi là Nguyệt
Có vì sao khóc , đơn côi
Thềm xưa,liễu buồn ủ rủ
Hương Quỳnh hoang hoải, ngậm ngùi
Anh có khi nào là Nguyệt?
Cùng em lặng ngăm sao rơi
Thềm xưa Nguyệt -Trăng đối ẩm
Hương Quỳnh thơm ngát nhẹ vơi
Anh có bao giờ là Nguyệt?
Choàng ôm nửa mảnh Trăng côi.
Trong cõi vô thường mải miết
Nguyệt-Anh sáng ấm góc đời

SAIGON KHÓC HÀNG CÂY

Hàng cây xưa, mất đâu rồi ?
Nghẹn ngào chị hỏi,rối bời lòng em
Hàng cây, góc phố thân quen
Nghiêng che bóng mát, vẽ nên cuộc tình
Bây giờ góc phố lặng thinh
Chôn vùi kỷ niệm thuở mình với ta
Saigon, em khóc ngày qua
Riêng mình chị khóc, lệ sa xứ người
Hàng cây đã hóa mây trời
Nương theo gió cuốn gửi người xa quê .

ĐÔI KHI NĂNG QUA MÀI HIÊN LÀM TÔI NHỚ..

Nhớ là trạng thái cảm xúc chỉ có ở con người, các loài sinh vật khác nếu có nhớ cũng chỉ là cái nhớ bản năng sinh tồn, như chim nhớ đường bay, Ong nhớ cách làm tổ..
Nhớ - ko chỉ là nỗi nhớ của tình yêu nam nữ, mà có nỗi nhớ quê hương, làng xóm, nhớ người sinh thành, nhớ những ngày thơ ấu
Nhờ- ko chỉ đến khi đã chia xa, mà nhớ đến khi đang hiện hữu, như đứng giữa Saigon,mà vẫn nhớ Saigon quay quắt.
Có nỗi nhớ đến từ thính giác và khứu giác , như 1 nhà thơ đã thốt lên “ Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh”,có nỗi nhớ ko ngự trị thường xuyên mà bất chợt ùa đến, thoảng qua thôi, đôi khi thôi
Như Nhà thơ Trần Hồng Giang có lần cũng tư lự “ đôi khi ta lại nhớ em”, như Trịnh “đôi khi nắng qua mái hiên, làm ta nhớ ,Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em, Đôi khi thấу trong gió baу lời em nói..”
Chỉ là đôi khi thôi mà, vì cuộc sống bộn bề công việc và trách nhiệm, em cứ quay cuồng như chong chóng, nói cười như mặc định, chọn cô đơn làm bạn cho cuộc sống bình an dù tẻ nhạt , chỉ lúc tĩnh lặng, một mình, nhớ ập đến làm bâng khuâng, xao xuyên, lặng người
Em thấy như trong ngọn gió kia, nhánh Lan rừng ngày nào vẫn thắm,trong giọt nắng kia, có ánh mắt và nụ cười của người và trong giâc mơ , đôi khi người vẫn ghé về.
Nhớ- có da diết đến mấy cũng chỉ âm thầm thôi, như ca từ 1 bài hát “ Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ đến anh “, phải âm thầm nhớ thôi, người ạ, vì em còn công việc, gia đình em còn danh dự và nhất là người chỉ là hoài niệm, hoài niệm đó ko thể thành hiện thực bao giờ
Nhớ- chỉ đôi khi thôi, vì em hiểu, em chỉ giữ được, chỉ sở hữu người trong trái tim chứ ko thể giữ, ko thể sở hữu người trong cuộc đời này.


MỜI RƯỢU

Uống cạn cùng em chén rượu đầy
Say - cho quên hết chuyện quanh đây
Bên nhau đối ẩm chiều Thu muộn
Thả giọt u sầu xuống chén cay
Uống cạn đi anh , chén rượu nồng
Dù mai, tất cả hóa hư không
Vờn trăng, quyện gió trao thi tứ
Mặc kệ, bên ngoài lắm bão giông
Uống cạn đi anh, uống cả Thu .
Heo may trở gió, dốc sương mù
Rồi mai cách trở, đời đôi ngã
Vẫn nhớ đêm này, đối ẩm Thu .

MÙA ĐÔNG CỦA EM .

Anh biết chăng mùa Đông ,
Dìu hạt mưa xuống phố.
Chú chim sâu trăn trở
Giấu mỏ, chẳng thèm bay.
Mùa Đông ở nơi đây
Không tuyết rơi trắng xóa
Gió nhẹ về, rất lạ,
Chỉ đủ làm so vai
Mùa Đông đến sáng nay
Rồi sẽ đi rất vội
Như lời yêu - định nói
Ngập ngừng, rồi lãng phai

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

HOÀI NIỆM CÙNG " GIÓ ĐÔNG GIÓ TÂY " CỦA PEARL.S.BUCK

Tôi mê đọc sách, thể loại nào cũng đọc.
Hoài niệm thời mới lớn của tôi chính là những giây phút tung tăng vào phòng đọc sách với Ba, chọn lựa rồi ngồi đọc mê say, đến khi con gà nhảy ra từ cái đồng hồ treo tường “ Cúc..cù cu “ là tôi biết ,9g tối, dù chưa đọc xong, cũng phải gấp sách, làm dấu trang rồi rời phòng , đi ngủ.
Cuốn sách cuối cùng tôi đọc, trong căn phòng thân yêu ấy, bên người đàn ông yêu thương tôi nhất, là cuốn" East Wind West Wind "(Gió Đông gió tây) của nhà văn nữ Pearl S. Buck .
Trong trí óc non nớt của tôi lúc bấy giờ,giải Nobel văn học hay giải Pulitzer của Bà không làm tôi quan tâm bằng việc một người phương Tây như Bà mà lại có sự thông cảm sâu sắc với nhiều vấn đề xã hội đến như vậy, tất cả các tác phẩm của Bà đều thể hiện sự giao thoa của 2 nền văn hóa Đông – Tây , ngay cả từ tiêu đề
Nhân vật chính của truyện là Quế Lan, cô gái xinh đẹp sống trong bốn bức tường của lễ giáo phong kiến, cô đã được dạy những điều chỉ để làm vui lòng chồng và gia đình chồng, từ việc bó chân đến "Đàn bà con gái phải im lặng như hoa trước đàn ông con trai và phải đúng lúc và kịp thời lui vào nhà trong để che giấu những xúc động vui buồn của mình."
Trớ trêu thay, người chồng sắp cưới của Quế Lan lại là bác sĩ, có nhiều năm ở nước ngoài, nên dù cô rất cố gắng , chồng của cô “chỉ nhếch mép vài câu rồi thôi, chỉ liếc mắt thoáng nhìn tôi thôi, dù tôi có mặc áo lụa đào và giắt trâm ngọc lên mái tóc mới chải chăng nữa.”
Chỉ đến khi cô đống ý tháo lớp băng quấn chân với lời nức nở “"Không, em chỉ làm như vầy là vì mình mà thôi, em muốn thành người đàn bà tân tiến cho vừa ý mình” thì tình yêu bắt đầu đến , để rồi “Ai hiểu được mãnh lực ấy nơi một người đàn ông và một thiếu nữ? Câu chuyện bắt đầu bằng một sự tình cờ : đôi mắt gặp nhau, ánh mắt rụt rè nán lại với nhau và đột nhiên bốc lửa, trở thành trân trối, cuồng nhiệt. Bàn tay chạm vào nhau và vội vàng rụt lại, đoạn hai con tim choàng lấy nhau .Thời gian ấy tôi sống trong niềm vui tràn ngập. Lời lẽ tôi nói giờ đây là những lời lẽ tươi hồng. Ngày cuối cùng tháng một, tôi biết chắc rằng đến mùa gặt lúa, tôi sẽ hạ sanh con tôi ."
Câu chuyện còn xoay quanh các nhân vật khác, từ người anh trai chấp nhận bỏ thừa kế để yêu người phụ nữ ”ngoại quốc man di mọi rợ”, từ người mẹ kiên quyết giữ lại những thói quen tập tục cổ hủ, lỗi thời đên các bà thiếp chỉ biết tranh nhau ngôi chánh thất.
"Gió Đông gió Tây "không hẳn là tuyệt tác so với các tác phẩm khác của Pearl S Buck, nhưng tôi đọc lại rất nhiều lần, lần nào cũng vậy ,khi gấp sách lại, tôi đều nén lòng không để rơi nước mắt khi nhớ ánh nhìn vừa âu yếm vừa nghiêm khắc cuả Ba tôi những khi tôi cố nấn ná lại để xem thêm vài trang sách ,xen lẫn tâm trạng khó tả khi nhận ra đ hạnh phúc của người phụ nữ, không chỉ là tìm được người đồng cảm, mà còn là người đủ “năng lực” khiến cho phải nức nở mà rằng “ không, em chỉ làm như vầy là vì mình mà thôi “ hi..
Xin trân trọng giới thiệu "Gió Đông Gió Tây" đến các anh chị em blogtv, đọc cho đỡ buồn, để vững tin rằng, trên thế gian này, có tình yêu đủ khiến cho hai nền văn hóa hòa nhập với nhau với suy nghĩ " cứ cổ hủ mãi không chịu hòa nhập thì không phát triển được mà quá bài xích cái cũ thì làm sao mà gìn giữ được giá trị văn hóa truyền thống?"

BONJOUR TRISTESSE !

Saigon lúc nào cũng đông
Người , xe nối nhau rắn rồng
Xập xình quán Bar, lễ hội
Chuyện thường, ùn tắc giao thông
Saigon lúc nào cũng đông
Mà như quạnh quẽ cánh đồng
Lang thang tìm hoài phố vắng
Gom buồn thả cõi hư không
BONJOUR TRISTESSE !

BIỆT

Anh có về nơi đây.
Đừng ngạc nhiên khi biết
Lá vàng úa trên cây
Chờ gió về tiễn biệt.
Chỉ mình em, mình em
Níu mùa xưa dần lịm
Rồi từng đêm , từng đêm
Dệt tứ thơ nấc nghẹn.
Còn lại đây dấu hài ,
In trên thềm cỏ ướt
Còn lại đây men say
Phút nồng nàn thuở trước
Anh có về nơi đây,
Đừng giả vờ ủ rủ
Làm một cuộc chia tay
Chỉ mình em, cũng đủ !

ĐÊM.........

Ta nghe gì trong tĩnh mịch đêm khuya ?
Tiếng lá rơi
Bên hiên nhà
Khô khốc !
Đôi Vạc sành réo gọi nhau
Mời mọc
Tiếng sóng lòng
Xô vỡ mạn thuyền duyên .
Ta thấy gì trong tĩnh lặng đêm đen ?
Cuối chân mây
Một vì sao cô lẻ
"Thấy" cô đơn bước chân về
Nhè nhẹ
Choàng lấy ta
Phá vỡ giấc Thụy Miên .

THẢ BÙA NỖI NHỚ

Em đâu thả bùa nỗi nhớ,
Mà Hoa Nắng cứ lung linh
Chim non trên cành dụm mỏ
Tỉ tê kể chuyện đôi mình
Em đâu thả bùa nỗi nhớ.
Mà Lan trắng cứ mong manh
Kỷ niệm nhàu bay theo gió
Lẻ loi cả tiếng Vạc Sành.
Em đâu thả bùa nỗi nhớ,
Cung trầm Dạ Khúc mãi ngân
Chơi vơi một vầng Trăng lỡ
Vọng Nguyệt Đài, chẳng dừng chân.
Trong cõi vô thường, mải miết
Vẫn giữ nhịp bước độc hành
Bao giờ vầng Trăng thôi khuyết
Để vòm trời mãi trong xanh ?

NÀY EM...

Này em - một cõi thiên đường
Bây giờ xa ngái, vấn vương làm gì .
Này em - đừng để hoen mi,
Đời là những cuộc chia ly, phải đành
Này em - có tiếng Vạc sành
Từng đêm khắc khoải bên cành Liễu xưa
Này em - hòa lẫn giọt mưa
Phải chăng giọt nhớ cũng vừa vỡ đôi ?

BỐN MÙA TIỄN BIỆT

Em tiễn anh về, cuối giấc Xuân
Quỳnh Huơng tỏa ngát, sắc trong ngần
Trăng đầy vội nép sau cành lá
Gọi gió cùng về, níu bước chân.
Em tiễn anh về, giấc Hạ say
Bằng Lăng khắc khoải,tím hao gầy
Vòng tay dịu khẽ, truyền hơi ấm
Dạ Khúc cung trầm, nhớ quắt quay
Em tiễn anh về, cuối giấc Thu
Heo may trở gió, dốc suơng mù
U buồn, lặng lẽ vầng trăng khuyết
Dạ Khúc , cung nào níu lãng du ?
Em tiễn anh về cuối giấc Đông
Tiễn bao thuơng nhớ tháng năm ròng
Tiễn luôn kỷ niệm nhàu theo gió
Tiễn cả tình mình, anh biết không ?



MƯA CUỐI TUẦN

Saigon cuối tuần lại mưa
Hò hẹn trở nên quá thừa
Giọt hờn vuơng trên cành lá
Giọt nhớ bám vào song thưa
Saigon cuối tuần mưa bay
Nép vội bên hiên , bóng gầy
Lời rao nhạt nhòa theo gió
Tủi phân cơ hàn, lắt lay
Saigon cuối tuần mưa rơi
Thuơng người góc bể ,chân trời
Gửi vội theo mưa nỗi nhớ
Chẳng thể làm gì, cho vơi..

ĐI LỄ CHÙA NÀY

Đầu mùa xuân,em cùng anh đi lễ
Nét trang nghiêm,ta quỳ dưới Phật Đài
Cội Mai già góc sân chùa xanh lá
Lắng nghe lời ta khấn Đức Như Lai
Mùa Hạ qua,em cùng anh đi lễ
Có con chim sáo nhỏ ngụ gác chuông
Khẽ nghiêng đầu,chim buông lời thánh thót
"Hãy dìu nhau đi đến hết quãng đường"
Mùa thu nay,chỉ mình em đi lễ
Nơi gác chuông,bầy chim sáo đâu rồi?
Chuông ngân nga,vang những lời thương nhớ
Cảnh còn đây,Người xa cách trùng khơi
Rồi mùa đông,anh có về đi lễ?
Để cùng em quỳ ở dưới Phật Đài
Để cội mai lại nghiêng đầu nghe khấn
Sáo bay về,vang tiếng hót nồng say!