Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

" NỬA VẦNG TRĂNG KHUYẾT, BA SAO GIỮA TRỜI "

Hôm qua tui đi chùa, nghe thầy giảng về chữ Tâm. Nói phải tội chứ Thầy giảng hổng có lôi cuốn ( hay tui bị gì đó mà cảm nhận vậy , chứ các Phật tử xung quanh nghe rất chăm chú, còn gật gật đầu nữa đó), cứ như lạc vào mê hồn trận bởi " này các Tỳ Kheo", rồi "tâm thức" tâm ngủ ...
Nhưng đai ý Thầy nói thế này
1/, Tâm có 3 dạng : Chính tâm, muội tâm và tà tâm
2/Kinh Pháp Cú có câu: “Chỉ có tự mình gây nên điều xấu, tự mình làm nhơ uế mình. Tự mình hủy bỏ điều xấu, tự mình làm mình thanh tịnh. Thanh tịnh hay nhơ uế đều tùy thuộc ở mình. Không ai làm ai thanh tịnh được”.
3/“Tâm khẩu nhất như", Tâm (tấm lòng) và miệng (lời nói) phải là một
Còn nữa, Thầy nói nhiều lắm, nhưng tui lại liên tưởng đến hai câu thơ của cụ Nguyễn Du
Đêm thu gió lọt song đào,
Nửa vành trăng khuyết ba sao giữa trời
( con lạy cụ Nguyễn, con đã mỉm cười vì từ " lọt", tha lỗi cho con )
Theo các nhà Hán học, hai câu này nói về cách chiết tự chữ Tâm

 Quan sát và ngẫm lại, ta thấy có phải chăng," vầng trăng khuyết" của cụ Nguyễn như quả tim ngửa ra, còn" ba vì sao " chính là ba giọt Tâm mà trong đó, chính tâm rơi thẳng vào tim còn muội tâm và tà tâm bị " bay" ra ngoài
Hay nói cách khác, chỉ khi nào tim ta đập những nhịp tích cực, cảm xúc tốt đẹp vì người, những sân si đố kỵ bị loại bỏ thì cũng chính là lúc, chữ Tâm trong ta đã hoàn thiện
Người ta luôn động viên người khác bằng từ "yên tâm", "an tâm", “ bình tâm” nhưng nếu vẫn còn cố lưu giữ muội tâm và tà tâm thì ko thể nào an được
Saigon, Mùa Phật Đản 2018

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2018

LOẠN HẬU ĐÁO CÔN SƠN CẢM TÁC

亂後到崑山感作
一別家山恰十年
歸來松匊半翛然
林泉有約那堪負
塵土低頭只自憐
鄕里纔過如夢到
干戈未息幸身全
何時結屋雲峰下
汲澗烹茶枕石眠

Nhất biệt gia sơn kháp thập niên ;
Qui lai tùng cúc bán tiêu nhiên.
Lâm tuyền hữu ước na kham phụ ;
Trần thổ đê đầu chỉ tự liên.
Hương lý tài qua như mộng đáo ;
Can qua vị tức hạnh thân tuyền.
Hà thì kết ốc vân phong hạ ?
Cấp giản phanh trà chẩm thạch miên
NGUYỄN TRÃIá
CCácbiệt mười năm chốn quê nhà
 Quay về, rũ rượi cúc, tùng ra
Rừng kia đã hẹn nào quên lãng
Đất ấy từng thề phải xót xa 
Cảnh cũ như chìm cơn ác mộng 
Thân tàn tựa trải nỗi can qua
Bao giờ gió : bạn , nhà lưng núi 
Suối để pha trà, thỏa ý ta 

VTR16

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

BIẾT BAO MÙA HẠ ĐI QUA .

Anh !
Em đã đọc nhiều bài viết về mùa Hạ, nào là mùa của hoa Phượng, của những cơn mưa rào , mùa của thi cử, mùa của chia ly..
Nhưng với em, mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ những sáng Hạ trong, em cùng đứa bạn thân lên chùa khấn nguyện rồi chia nhau mỗi đứa một góc sân , ôn bài đến tối mịt mới về .
Nhớ những đêm Hạ nồng, em ngồi học bài trong làn khói mờ ảo thoảng hương vỏ bưởi , làn khói tỏa ra từ lò than củi Má quạt xua bầy muỗi đói, nhìn mái đầu điểm bạc nghiêng nghiêng ,trong em dâng tràn bao cảm xúc và quyết tâm cho mùa thi tuyển.
Mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ ngày Hạ yêu, anh đưa em về , bất chợt trời tối sầm và rào rào mưa đổ , ta cùng nhau đi trong màn mưa trắng xóa, em nép vào sau anh , lạnh run nhưng thú vị vô cùng, nụ hôn đầu đời đến vội khi anh vô tình ngoái lại hỏi gì đó và em cũng vô tình chồm lên để nghe , nụ hôn ướt đẫm giọt mưa nhưng sao dư vị vẫn còn ngọt mát đến mãi bây giờ .
Mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ ngày xưa , nhỏ Hạnh trả lời câu hoỉ của thầy “ cô độc là quanh ta ko có ai, còn cô đơn là quanh ta có rất nhiều người nhưng ta cảm thấy cô độc”. Em ko biết phân biệt ấy đúng hay sai, nhưng giữa cơn mưa rào hôm nay, nép bên hiên nhà người, em đã cảm thấy mình lẻ loi, đơn độc., Cái cảm giác ấy đột nhiên ập đến làm lặng người và nhòe mi.
Mùa Hạ là mùa Nhớ..vì biết bao mùa Hạ đi qua, nhưng thương nhớ vẫn dâng đầy , “ Em không buồn, nhưng chỉ tiếc vì anh không đi hết những ngày đắm say *” - lời bài hát Thời hoa đỏ, thơ Thanh Tùng, nhạc Nguyễn Đình Bảng.

                                                                    ( hs. Dũng Hà)

BÊN NÀY- BÊN KIA .

 ( Tặng CTH, TTH, NHT - THẾ HỆ HS ĐẦU TIÊN CỦA TÔI)

Bên này trời sáng tỏ
Nhịp sống mới lại về
Bên kia đêm vò võ
Quê người, buồn tái tê

Bên nà mùa hè tới
Nắng cháy bỏng da ngừơi
Bên kia xuân mãi đợi
Sao tuyết còn rơi rơi

Bên này ai thương nhớ
Quay quắt suốt đêm dài
Bên kia ai trăn trở
Xã hội nhiều đổi thay

Chỉ nữa vòng trái đất
Sao xa cách muôn trùng
Tọa độ nào gặp mặt
Cho thỏa lòng nhớ nhung




Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

ĐỢI !

Em đợi chờ anh , suốt cả Xuân !
Đợi biếc chồi non chậu Cúc Tần
Đợi sắc Đào phai trên phố thị
Đợi cùng tống cựu lẫn nghinh tân .
Em đợi chờ anh, suốt Hạ say !
Đọi con sáo sậu hót sang ngày
Đợi cánh chuồn bay về gốc rạ
Đợi đẫm mua chiều, rạp cỏ may .
Em đợi chờ anh , suốt cả Thu !
Đợi heo may sớm quyện sương mù
Đợi vàng lá đổ bên hiên cũ
Đợi gió mùa về, níu lãng du .
Em đợi chờ anh, suốt cả Đông !
Đợi vòng tay cũ, ấm cô phòng
Đợi Bàng đổi áo bừng săc đỏ
Đợi xám chân trời, xám nhớ mong.

( Đọi anh, đợi đến bao mùa nữa ,
Đợi đến khi nào hóa rêu phong ???)

                                          ( Chiều Quê- Tranh của hs. Nguyễn Khôi )

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

MÙA HOA CALI

Năm 22 tuổi, cô ra trường và được phân công chủ nhiệm 1 lớp đầu cấp
Trò là thành viên trong lớp với hồ sơ " Học lại". Dạo đó, cô cứ nghĩ học lại gần như học kém, lưu ban, nên cô xếp trò vào diện " đáng quan ngại"
Nhưng cô lầm, trò ngoan, thông minh, tinh tế mọi mặt.
Giữa học kỳ, trò vắng mặt, 1 ngày, rồi hai ngày..đến ngày thứ ba, cô tìm được nhà, mẹ trò có vẻ bôi rối, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau " Trí về quê với ba rồi cô, đề tui nhắn "
Chờ miết..cô báo với nhà trường , trò bị xóa tên trong danh sách lớp
Năm học sau, cô bị " lưu ban" -cách nói vui khi GV vẫn dạy khối lớp cũ- danh sách lớp năm ấy có tên trò, vẫn với lý do " Học lại"
Dù ngạc nhiên nhưng cô vẫn hiểu và ko phê phán gì về khát vọng của trò và gia đình dù phải đánh đổi bằng mọi giá,phần trò, cũng hiểu cô qua nhận định :
- Cô , em thấy mấy người coi bộ hiền hiền tới lúc nổi giận thấy sợ!
Cô bật cười - à, cái đó gọi là thiếu kiềm chế - rồi cô nghiêm gọng - đó là tật xấu, rất xấu, em đừng bắt chước
Trò cũng hiểu cô vô cùng yêu hoa, nhưng hổng trồng , hổng phải cô lười mà vì cô đụng đâu là
..chết đó, trồng cây, cây úa, nuôi cá, cá nổi lềnh bềnh, nuôi rùa, rùa ngửa bụng làm biếng sống, nuôi chim..chậc, cũng thê thảm, nói kiểu trò là cô hổng có ' tay nuôi trồng'
Cô và trò thân thiết biết bao nhiêu- dạo đó .
Rồi trò lại ' về quê với ba', rồi cô đành báo cáo sĩ số, ngày gạch tên trò, lòng cô đau..đau .
Năm sau, cô được ' lên lớp ", trò hổng thấy quay về " học lại"
Sau 1 thời gian dài, trò và cô liên lạc được với nhau, cô vẫn ' hiền hiền nhưng khi nổi giận thấy mà sợ" nhất là khi trò liên lạc với cái tên lai căng , Phải đúng tên Võ Ngọc Trí, cô mới chịu
Trò biết cô thích tìm hiểu, yêu hoa nên đi làm, đi tập thể dục, đi du lịch..trò đều gửi hình các loài hoa lạ.
Lòng tôn sư trọng đạo của trò luôn làm cô cảm động, đủ để rưng rưng mỗi khi vào Messenger " cô ơi, sáng nay em đi bộ, thấy có loài hoa dại này đẹp quá "
Và sáng nay, cũng vậy, cũng có loài hoa dại trên con đường em đi qua , phải không ?








THƠ NGUYỄN TRÃI

海口夜泊有感
一別江湖數十年
海門今夕繫吟船
波心浩渺滄洲月
樹影參差漵浦烟
往事難尋時易過
國恩未報老堪憐
平生獨抱先憂志
坐擁寒衾夜不眠

Hải khẩu dạ bạc hữu cảm I
Nhất biệt giang hồ sổ thập niên[1],
Hải môn kim tịch hệ ngâm thuyền.
Ba tâm hạo diểu thương châu nguyệt ;
Thụ ảnh sâm si tự phố yên.
Vãng sự nan tầm thì dị quá ;
Quốc ân vị báo lão kham liên.
Bình sinh độc bão tiên ưu chí *

Một cõi vô thường cứ vần xoay 
 Chiều nay ghé bứơc đến nơi này 
Giăng giăng ngọn sóng , giăng bờ cát 
Phủ phủ ngàn lau, phủ bóng cây
 Ngõ cựu ngày qua ,thành ngõ vắng 
 Thềm xưa mấy độ hóa thềm mây
 " Tiên ưu" chắc hẳn đâu còn nữa
 Đắp vội chăn nằm , dỗ giấc say ! 
( VTR)

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018

" HOÀI QUÂN THUỘC THU DẠ ..."

Nhớ là trạng thái cảm xúc chỉ có ở con người, các loài sinh vật khác nếu có nhớ cũng chỉ là cái nhớ bản năng sinh tồn, như chim nhớ đường bay, Ong nhớ cách làm tổ..
Nhớ - ko chỉ là nỗi nhớ của tình yêu nam nữ, mà có nỗi nhớ quê hương, làng xóm, nhớ người sinh thành, nhớ những ngày thơ ấu
Nhờ- ko chỉ đến khi đã chia xa, mà nhớ đến khi đang hiện hữu, như đứng giữa Saigon,mà vẫn nhớ Saigon quay quắt.
Nhớ - có thể rất "ồn ào", mãnh liệt như
Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh
(Tương tư chiều- Xuân Diệu)
Nhưng nhớ - đôi khi đến rất nhẹ nhàng , bất chợt khi vô tình đi trong mưa chiều, đẫm trong nắng sớm , trong khí tròi mát lạnh của đêm thu, như
Hoài quân thuộc thu dạ,
Tản bộ vịnh lương thiên,
Không sơn tùng tử lạc,
U nhân ưng vị miên.
(Thu dạ ký khâu viên ngoại- Vi Ứng Vật)
Tạm hiểu ngu ngơ là :
Đêm thu khắc khoải nhớ người
Trời trong dạo buóc, ru hời nỗi đau
Núi đồi vắng, thông úa nhàu
Buồn sao cái ngủ nơi đâu chẳng về
Nhớ à, chỉ nên vu vơ, chỉ nên đôi khi thôi nhé

                                                              ( Họa sĩ Nguyễn Hiền )