Anh !
Em đã đọc nhiều bài viết về mùa Hạ, nào là mùa của hoa Phượng, của những cơn mưa rào , mùa của thi cử, mùa của chia ly..
Nhưng với em, mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ những sáng Hạ trong, em cùng đứa bạn thân lên chùa khấn nguyện rồi
chia nhau mỗi đứa một góc sân , ôn bài đến tối mịt mới về .
Nhớ những đêm Hạ nồng, em ngồi học bài trong làn khói mờ ảo thoảng hương
vỏ bưởi , làn khói tỏa ra từ lò than củi Má quạt xua bầy muỗi đói, nhìn
mái đầu điểm bạc nghiêng nghiêng ,trong em dâng tràn bao cảm xúc và
quyết tâm cho mùa thi tuyển.
Mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ ngày Hạ yêu, anh đưa em về , bất chợt trời tối sầm và rào rào mưa đổ
, ta cùng nhau đi trong màn mưa trắng xóa, em nép vào sau anh , lạnh
run nhưng thú vị vô cùng, nụ hôn đầu đời đến vội khi anh vô tình ngoái
lại hỏi gì đó và em cũng vô tình chồm lên để nghe , nụ hôn ướt đẫm giọt
mưa nhưng sao dư vị vẫn còn ngọt mát đến mãi bây giờ .
Mùa Hạ còn là mùa Nhớ .
Nhớ ngày xưa , nhỏ Hạnh trả lời câu hoỉ của thầy “ cô độc là quanh ta
ko có ai, còn cô đơn là quanh ta có rất nhiều người nhưng ta cảm thấy cô
độc”. Em ko biết phân biệt ấy đúng hay sai, nhưng giữa cơn mưa rào hôm
nay, nép bên hiên nhà người, em đã cảm thấy mình lẻ loi, đơn độc., Cái
cảm giác ấy đột nhiên ập đến làm lặng người và nhòe mi.
Mùa Hạ là mùa Nhớ..vì biết bao mùa Hạ đi qua, nhưng thương nhớ vẫn dâng
đầy , “ Em không buồn, nhưng chỉ tiếc vì anh không đi hết những ngày đắm
say *” - lời bài hát Thời hoa đỏ, thơ Thanh Tùng, nhạc Nguyễn Đình
Bảng.
( hs. Dũng Hà)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét