Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

ĐÔI KHI NĂNG QUA MÀI HIÊN LÀM TÔI NHỚ..

Nhớ là trạng thái cảm xúc chỉ có ở con người, các loài sinh vật khác nếu có nhớ cũng chỉ là cái nhớ bản năng sinh tồn, như chim nhớ đường bay, Ong nhớ cách làm tổ..
Nhớ - ko chỉ là nỗi nhớ của tình yêu nam nữ, mà có nỗi nhớ quê hương, làng xóm, nhớ người sinh thành, nhớ những ngày thơ ấu
Nhờ- ko chỉ đến khi đã chia xa, mà nhớ đến khi đang hiện hữu, như đứng giữa Saigon,mà vẫn nhớ Saigon quay quắt.
Có nỗi nhớ đến từ thính giác và khứu giác , như 1 nhà thơ đã thốt lên “ Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh”,có nỗi nhớ ko ngự trị thường xuyên mà bất chợt ùa đến, thoảng qua thôi, đôi khi thôi
Như Nhà thơ Trần Hồng Giang có lần cũng tư lự “ đôi khi ta lại nhớ em”, như Trịnh “đôi khi nắng qua mái hiên, làm ta nhớ ,Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em, Đôi khi thấу trong gió baу lời em nói..”
Chỉ là đôi khi thôi mà, vì cuộc sống bộn bề công việc và trách nhiệm, em cứ quay cuồng như chong chóng, nói cười như mặc định, chọn cô đơn làm bạn cho cuộc sống bình an dù tẻ nhạt , chỉ lúc tĩnh lặng, một mình, nhớ ập đến làm bâng khuâng, xao xuyên, lặng người
Em thấy như trong ngọn gió kia, nhánh Lan rừng ngày nào vẫn thắm,trong giọt nắng kia, có ánh mắt và nụ cười của người và trong giâc mơ , đôi khi người vẫn ghé về.
Nhớ- có da diết đến mấy cũng chỉ âm thầm thôi, như ca từ 1 bài hát “ Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ đến anh “, phải âm thầm nhớ thôi, người ạ, vì em còn công việc, gia đình em còn danh dự và nhất là người chỉ là hoài niệm, hoài niệm đó ko thể thành hiện thực bao giờ
Nhớ- chỉ đôi khi thôi, vì em hiểu, em chỉ giữ được, chỉ sở hữu người trong trái tim chứ ko thể giữ, ko thể sở hữu người trong cuộc đời này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét