Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

HỌP PHỤ HUYNH


Người mẹ ngồi đối diện ngay trước cô giáo, đầu chị cúi sát hơn xuống mặt bàn.
Tiếng cô giáo cứ bập bùng bên tai.... Tổng cộng các khoản đóng góp khoảng.... nếu có quý vị mạnh thường quân nào ủng hộ nhiều hơn, nhà trường xin nhiệt liệt hoan nghênh.
Chị lại cúi xuống thấp hơn nữa, tiếng xì xầm của phụ huynh vẫn lùng bùng bên tai: "Chán, con cái nhà tôi học hành chẳng bằng ai, mà đóng góp kiểu này chắc tôi cho nghỉ." " À, mà phụ huynh cái em được giải quốc gia đâu, sao không lên tiếng nhỉ, con tôi mà được như thế thì tôi chả tiếc."
Chị giật mình, người ta vừa nhắc tới con chị, nó được giải cấp quốc gia môn Toán. Niềm vui nó mang về cho chị chẳng khác gì một dòng nước trong lành tưới mát cuộc đời cằn cỗi khô héo của chị. Còn nhớ lúc nó báo tin, hai mẹ con ôm nhau khóc. Nước mắt tuôn rơi nhưng lòng chị lại cháy bùng lên quyết tâm tiếp tục cho con học tập. Nhờ cái ý chí ấy mà cả tháng nay chị làm ngày làm đêm không thấy mệt, những vết dao cứa trên từng ngón tay không thấy đau. Thằng con chị cũng lao vào bóc hạt điều thuê với mẹ. Cái bàn tay cầm bút giải toán của nó, giờ vằn vện những sẹo. Chị vuốt ve, xót xa. Nó cười xoà, bảo tay con ngày càng giống tay mẹ, nếu có lạc nhau, chỉ cần những vết thô ráp này, con sẽ tìm thấy mẹ.
Tối qua bỏ tiền ra đếm, được trên triệu bạc. Chị mang trả cô hàng xóm bảy trăm tám chục nghìn, hôm trước mượn đóng tiền đầu năm cho con. Còn gần ba trăm, giắt vào túi, tự tin rằng thừa sức cho buổi họp hôm nay. Chị nhẩm tính, tuần trước đã đóng hai trăm mấy chục nghìn tiền quỹ tự phục vụ, khoản quỹ coi như xong, hôm nay có đóng, chắc cũng không bao nhiêu, thế nên chị mạnh dạn ngồi bàn đầu. Khi cô giáo giới thiệu chị là phụ huynh có con đạt giải cấp quốc gia, chị đứng lên, mỉm cười đáp lại ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Lúc đó, lòng chị hân hoan bao nhiêu thì giờ trĩu nặng từng ấy... .Quỹ trường một trăm, tiền xây dựng cơ bản một trăm, tiền sách hai chục, còn quỹ lớp thì tùy phụ huynh, khoảng một hai trăm gì đó. Đã có mấy vị tích cực trong lớp, lên đóng cho cô giáo năm trăm, mọi người vỗ tay rào rào,... cô giáo trân trọng cảm ơn...
Chị vẫn ngồi im...cảm giác như hàng trăm ánh mắt đang nhìn về phía mình. Biết thế, chị bóc thêm mấy bao hạt điều nữa, cũng thêm được vài trăm. Khổ nỗi mấy hôm chị làm đêm, thằng con chị cũng nhất quyết thức đến 12 giờ để bóc hạt điều cùng mẹ. Nghĩ con đã thiếu ăn, giờ lại còn thiếu ngủ, chị không đành lòng, nên chẳng dám nhận quá nhiều. Hôm đi giao hàng, lúc cầm tiền công, thằng con chị nó bảo: " Mẹ con mình chở đi mấy bao tải nặng mà mang về nhẹ quá mẹ nhỉ." Thương con, chị dẫn nó vào quán phở, gọi hai bát. Thằng con chị ăn vèo một cái là hết, nó cười hấp háy "Tuần này mình nhận nhiều hơn đi mẹ, thức thêm một tí để lần sau còn được ăn phở." Hừm, tại cái thằng háu ăn quá. Biết vậy hôm ấy đừng ăn thì giờ cũng thêm được mấy chục đóng cho cô giáo....
"Còn phụ huynh nào đóng tiền nữa không ạ?" Tiếng cô giáo làm chị bừng tỉnh. Chị nhìn qua cửa lớp học, vừa kịp nhận ra bác tổ trưởng dân phố, chị lao ra... . Sau vài phút trao đổi, chị quay trở lại lớp, nét mặt thư giãn hẳn, chị bước tới bàn cô giáo, đóng cho con đầy đủ các khoản.
Đêm nay, chị sẽ giả vờ đi ngủ lúc 12 giờ, chờ cho thằng con mình ngủ say, chị sẽ dậy bóc hạt điều.... cho đến khi chuông nhà thờ đổ....
(trích facebook bạn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét