Đêm..Tĩnh lặng . Chỉ có vài vì sao nhấp nháy hẹn hò , gió khẽ đung đưa tàu lá. Khung cảnh thật bình yên .
Nhưng
tại góc Hoa Viên , có 1 người trầm ngâm , tâm hồn xáo động . Á nh trăng
xuyên kẽ lá mờ ảo soi rõ nhân diện của người, vâng, người trầm ngâm đó
chính là Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư
Nhấp từng ngụm trà ngát hương,
Nhân Huệ vương ngẫm nghĩ về chiếu chỉ triệu hồi của vua sau thất bại
trước đoàn quân của Ô Mã Nhi , án tử hay ngục tù ko làm Nhân Huệ vương
nao núng, chỉ xót lòng bao năm chinh chiến , uy vũ trước giặc thù mà giờ
lại cam đành chịu tội trước triều đình và tướng sĩ
Một bóng hình
diễm lệ hiện ra trong trí khiến hồn Nhân Huệ vương như dịu lại , Thiên
Thụy công chúa ! Nàng như làn nước mát xoa dịu cuộc đời ta , triều đình
khép tội ta chỉ vì ta yêu nàng ư ? Thông dâm ư ? Ta và nàng đã thề non
hẹn biển trươc ngày Thượng hoàng chỉ hôn nàng cho Hưng Vũ vương Trần
Quốc Nghiễn , con trai của Hưng Đạo vương cơ mà .
Bỗng Người cận vệ thân tín của Nhân Huệ vương xuất hiện,cung kính vái chào :
- Bẩm tướng quân , xin ngài vào trong nghỉ ngơi , kẻo trời nắng quá, thần e tướng quân đổ bệnh
Nhân Huệ vương cười chua chat
- Bệnh
à, ta là Thiên Tử nghĩa nam của vua , mưa nắng làm gì được nhau ? Ngươi
lui vào trong đi, ta mới uống vài chung rượu, chưa say đâu .
Hôm sau
, trong phiên tòa xử tội Nhân Huệ vương, vua Trần Thánh Tông sợ phật ý
Hưng Đạo vương mà đã phạt tội đánh đến chết, nhưng Thánh Tông lại ngầm
hạ lệnh cho lính đánh chúc đầu gông xuống, nhờ thế mà qua 100 roi Vương
vẫn sống. Theo luật thời đó, qua 100 roi mà không chết nghĩa là trời
tha, nhờ vậy mà ông đã được miễn tội chết. Sau đó, ông bị phế truất binh
quyền, tịch thu gia sản phải trở về Chí Linh làm nghề bán than.
Một lần , vừa xếp than vào gánh , ông vừa ngâm nga “”Một gánh kiền khôn quẩy xuống ngàn/Hỏi rằng “Chi đó” Gửi rằng “Than “
Nghe qua, mọi người trêu ông, ý cho rằng hòn than đen đúa dơ bẩn, sao lại ví với càn khôn , ông đã từ tốn giải thích
- Bao
ngày , cây hấp thu linh khí trong trời đất mà lớn lên , lại được tôi
luyện qua lửa đỏ , gánh than này há chẳng phải là gánh càn khôn sao ?
ông ngâm nga tiếp
Một gánh kiền khôn quẩy xuống ngàn
Hỏi rằng "Chi đó” Gửi rằng "Than”
Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn!?
Ở với lửa hương cho vẹn kiếp…
Thử xem đá sắt có bền gan?
Nghĩ mình lem luốc toan nghề khác
Nhưng sợ trời kia lắm kẻ hàn?”.
Qua
đó, ta có thể hiểu nỗi lòng của ông, làm nghề than lem luốc ví như cuộc
dời ông bị ô danh , nhưng dù thế nào đi nữa , cuộc đời ông vẫn mang lại
hữu ích cho dân như hòn than sưởi ấm mọi người trong tiết đông rét
mướt
Và “ Ở với lửa hương cho vẹn kiếp / Thử xem đá sắt có bền gan? “
Có phải chăng đó là ý tứ mà Nhân Huệ vương ngấ ngầm gửi đến Thiên Bình công chúa ?
Viết xong, xem lại cung4co1 hơn chục lỗi ngớ ngẩn trong bài
Trả lờiXóa