Thứ Ba, 12 tháng 11, 2019

SỰ TÍCH CON VẠC SÀNH

Con Vạc sành thuộc ngành Chân Khớp ,lớp Sâu Bọ , khác hẳn con Vạc thuộc Lớp Chim  ngoài tên Vạc sành, còn có tên gọi khác là Bọ Muỗm , Muồm Muỗm , 1 nhân vật trong Dế Mèn phiêu lưu ký của nhà văn Tô Hoài
 Con Vạc sành nhìn thoáng qua trông giống con Châu Chấu nhưng muốn phân biệt thì ta dựa vào đôi râu, nếu râu dài hơn thân đó là Vạc sành , râu ngắn hơn thân , đó là Châu Chấu

Vạc sành đực có các cơ quan tạo âm nằm ở góc sau của cặp cánh trước. Khi gáy thì có tiếng như âm thanh rõ rệt
Cổ tích VN có sự tích về con Vạc sành như sau
Ngày  xưa có một cặp vợ chồng trẻ cần cù làm ăn, họ sống  bên nhau rất hạnh phúc
Chiến tranh.Người chồng phải xa gia đình Hai năm sau được tin chồng chết trận. Người vợ điên loạn suốt một thời gian.. Vài năm sau, người vợ tái giá với một người cùng làng. Người chồng sau một mực gắn bó với vợ, với con người chồng trước.
Lúc này ở vùng đó, dân làng đồn có một con rắn lạ về ở. Vết nó bò in xuống mặt ruộng người ta ước lượng nó lớn hơn cây cột đình
Cách đó mấy hôm người vợ đêm nào cũng nghe tiếng: "tọc, tọc, tọc" ở lùm cây hoang sau nhà. Chồng về, vợ kể lại và nghi chắc là tiếng huýt sáo của con rắn độc, anh quyết rình bắn.
Y như lời nói, khoảng chín giờ tối tiếng "tọc, tọc" lại vang lên. Lúc to, lúc nhỏ, lúc như van lơn cầu khẩn khiến anh mủi lòng. Nhưng muốn trừ rắn độc anh vẫn ghìm súng chờ bên cửa sổ.
Chẳng chờ lâu, chừng hơn tiếng đồng hồ sau. Dưới ánh trăng mờ, con rắn thò đầu ra toan bò qua bụi chuối phía sau nhà.
Anh  ngắm kỹ, miết cò súng. Ba tiếng nổ vang lên. Con vật oằn oại trong ánh trăng. Nghe tiếng nổ người làng đốt đuốc chạy đến. Nhưng khi tới nơi mọi người sững sờ rồi run lẩy bẩy. Đó không phải là con rắn mà là con người. Một con người giống khuôn mặt quỷ. Ba viên đạn đều trúng vào ngực, hắn đang thoi thóp trên vũng máu. Khi gặp người vợ , hắn lấy tay che mặt mình lại còn tay kia chỉ vào túi áo rồi tắt thở.
 Móc trong túi thì là những bức thư của vợ gởi lúc trước và cả bức thư anh mới viết cho chị. Người vợ cũng nhận ra chồng trước của mình qua cặp mắt và cái sống mũi thanh có vết sẹo từ bên trái.
Hóa ra, người chồng trước của chị bị thương rất nặng nên tất cả đồng đội tưởng anh chết. Anh sống. Lần đầu soi gương, hiện ra không phải gương mặt của anh mà là gương mặt dị dạng. Phía dưới cặp mắt sáng và cái mũi thanh là một phần trống hoác. Xương hàm dưới bị cắt một nửa. Răng trên gẫy gần hết. Cái lưỡi rụt vào trong làm lộ cái miệng như một cái hang sâu hoắm, đỏ lòm trông rõ cả cuống họng. Khi nói chuyện, lời nói chỉ phát ra những tiếng "tọc, tọc" liên hồi cùng với đờm dãi rớt ra.
Ba năm.Anh không muốn trở về quê hương với hình dáng gớm ghiếc. Nhưng nhớ gia đình. Anh quyết định về ban đêm. Đứng ngoài cửa sổ gọi, để gia đình không trông thấy mặt mình, còn anh trông rõ vợ con một lần, rồi gửi lại bức thư và ra đi vĩnh viễn. Đến quê anh biết vợ mình đang sống với người khác. Mấy đêm rồi, anh núp phía sau nhà gọi vợ ra cửa sổ. Tiếng gọi tên người vợ hiền qua lưỡi trở thành tiếng "tọc, tọc".
Người vợ khi biết người chết là chồng trước của mình nên điên loạn trở lại, ít tháng sau té sông chết đuối. Người chồng sau bị bắt. Còn đứa con không cha, không mẹ trước tuổi thơ.
Riêng anh, dân làng đồn là hồn anh hóa thành con chim vạc sành, khoác đôi cánh màu xanh của người lính. Hằng đêm, với gương mặt xấu xí anh ẩn mình trong các lùm cây "tọc, tọc" ròng rã từ lúc chạng vạng tới sáng, lên tiếng kêu đau thương để gọi vợ con. Tiếng kêu xé lòng của hạnh phúc bị số phận cay đắng tước đoạt.
rose :bong: :hoa: :hoa: :bong:

Phim Tiếng Vạc sành

 Bài hát Tiếng Vạc sành


 
TỪ KẾ TƯỜNG

TIẾNG VẠC SÀNH ĐÊM QUÊ NHÀ

Tiếng vạc sành kêu vang trong cỏ
Tôi trở về ngồi dựa lòng đêm
Heo hút quá mùa đi trong gió
Để mùi hương nguyệt quế bên thềm

Năm tháng cũ cũng qua ngoài cửa
Không ánh trăng màu nước lặng thầm
Hồ chìm khuất như người một bữa
Đã về chơi rửa mặt xa xăm

Đèn hắt bóng một người ở lại
Với rêu xưa cô độc như mình
Vườn im vắng tiếng chim xa ngái
Mai lên đường chân dẫm cỏ xanh

Ôi những tiếng vạc sành muôn thuở
Giữa đêm khuya sương rụng u buồn
Quê nhà đó mấy mùa hoa nở
Thương vai người run dấu môi hôn

Mai lại đi làm thân viễn xứ
Đường lá vàng bỏ lại sau lưng
Chẳng còn ai hẹn mùa trăng cũ
Để trở về nước mắt rưng rưng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét