Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

CHUỖI NGỌC HIÊN NHÀ MÃI THẮM TƯƠI

-Ba à, sao mấy chị được đặt tên là các loài chim quý, con lại không ?
- Tên mấy chị con là do bà nội đặt, còn tên con, là Ba .Tại Ba thích hoa Chuỗi Ngọc. Con có nhìn thấy ko, Chuỗi Ngọc rất mỏng manh, nhưng hình thành từ cây vững chắc, luôn rực 1 màu vàng thắm, ngay cả khi lìa cành, hoa ko theo gió bay xa mà phủ quanh gốc cây, sân nhà, làm cho sân nhà luôn rực sáng.
Nó nhớ lời Ba nói như vậy và như 1 định mệnh, các chị - Phi Oanh, Phi Yến…như loài chim quý, bay đi tận phương trời, chỉ còn nó .
13 tuổi,nó đã thành chỗ dựa cho má, phụ má làm muối sả, tương khô, mắm ruốc..gửi thăm nuôi Ba, thay má gửi thư động viên chị Tư cố gắng dạy ở Cà Mau , kê khai nhân khẩu ,nhận tem phiếu …và chia sẻ cùng má những hạch sách thiếu tình người.
Má yếu lòng , tính theo chủ trương kinh tế mới, vậy là phải bỏ học, nó xin má đừng đi, nó sẽ tự lo , sẽ tìm cách phụ má
Nó nhận thêu gia công,cơ sở nọ cắt vải thành từng mẫu vuông, 10 miếng / xấp, vẽ hình chim bướm hoa lá ở 1 góc, nó nhận về , thêu chỉ màu, viền line, may là ngày trước,nữ sinh có
học nữ công may vá thêu thùa .
Làm đến ốm người, kiệt sức, đầu ngón tay giữa của bàn tay trái bị kim châm đau điếng, rồi dần dà chai cứng , với cuốn tập kế bên, mắt liếc nhìn 1 dòng chữ, quay ra thêu, rồi lại tiếp dòng chữ khác, rồi lại thêu..vậy mà thuộc bài, vậy mà cũng giải xong bài toán khó
Cứ như vậy, đường kim mũi chỉ nuôi con chữ, cho hủ muối sả, mắm ruốc gửi thăm ba có thêm miếng thịt con con .
Nhà chủ cơ sở may thêu gốc Huế, có đứa con gái trạc bằng tuổi nó, tên hay gọi là Chảy,ỷ thế con chủ, Chảy hay giờ trò bắt bẻ nó, khi thì phải chờ thiệt lâu mới nhận được hàng về may, khi thì chê õng chê eo, hôm nay thêu xấu quá…
Một đêm, nó ngồi thêu vội, còn vài cái khăn nữa , còn vài bài Sử nữa, mai kiểm tra rồi, sơ suất nó làm lăn cây viết máy, chụp lại và kéo theo thảm họa, cả hủ mực đổ nhào vào cái khăn
Nó trùm mền khóc cả đêm, cũng may là chị năm được trường phân công đi đánh tư sản nên đêm đó ko ngủ ở nhà .
Trưa. Tan học, nó đi giao khăn, con Chảy ko đếm , thảy sang 1 bên, nó níu lại
- Có chín cái thôi
- Còn 1 cái đâu, sao ko thêu cho hết rồi giao, cho đủ 1 lô , cho tui dễ sắp xếp
Nó khổ sở nói lý do, con Chảy được nước la om sòm
Bà chủ - mẹ con Chảy - đi tới, những người phụ nữ gốc Huế có nét gì đó nghiêm trang, nhưng thanh cao, đài các, bà chủ cũng vậy
Khi biết chuyện, bà la con Chảy , mày giỏi cái mồm, giỏi thì vừa học vừa làm như người ta, rồi bà kêu nó về đi, từ ngày mai khỏi qua lấy hàng , để con Chảy đem đến, cho khỏi tốn thời gian, để có thêm giờ giấc học bài. Không những vậy, sau ngày đó, tiền công thêu may cũng được tăng gấp rưỡi
Và con Chảy, vẫn hay càu nhàu , nhưng phải công nhận “ mày lù khù vác lu mà chạy, làm gì mà bả mê mày dữ vậy”
15 tuổi , nó được tuyển thẳng vào lớp 10, ban A, ban Ngữ Văn, số phiếu bình bầu cán bộ lớp của nó cao nhất, kế đến là nhỏ Vân, tất nhiên nó làm lớp trưởng, Vân làm lớp phó học tập, nhưng sau đó, nhỏ cứ ỉ ôi xin đổi vai , nó dễ dãi “ Bồ đi nói với cô đi, tui sao cũng được”
Trong 1 lần học giáo dục quốc phòng ( gọi là học cho có học, chứ toàn là đi đều bước, rồi tháo ráp súng, ném lựu đạn giả- vụ làm lựu đạn giả này làm nó nghĩ nát óc, sau cũng ra, nó lấy cái chày giã tỏi ớt của má, “ chặt” 1 đầu, bỏ đi, phần còn lại cũng ra dáng lựu đạn lắm .
Giải lao, thầy cho văn nghê tự do, thầy hát mở đầu , giọng thầy rất ấm “ Dù đạn bom man rợ thét gào, dù thân thể triền miên mang đầy thương tich, dù cho cách trở hai đường chiến dịch ta vẫn còn cùng nhau 1 ánh trăng rằm “
Rồi luân phiên các lớp, cứ đại diện lớp trước hát xong thì có quyền chỉ định người kế tiếp, nó bị dính , ôm mặt trốn nhưng ko thoát, đành lên hát như mèo kêu , bài Tình Ca Vũng Tàu “ Chiều chiều em đạp xe, thả dốc dài bến Đá ‘ hội trường cũng im im nghe, nhưng khi nó gào đến câu “ Thương anh thương vô cùng, thương anh thương vô cùng “ là bên dưới như có loạn , vỗ tay, huýt sáo, la ó..
Sau đó, nó mới hiểu , bên lớp C1, lớp trưởng kiêm bí thư Đoàn trường tên Thương .
Thương – dĩ nhiên là con trai- da trắng, ốm, đẹp và lạnh như 1 pho tượng, là thần tượng của nhiều nữ sinh trong trường, mà theo nó, thần tượng chả là gì, chỉ là pho tượng do người dựng lên rồi tôn làm thần, nên mặc mọi người ghép đôi, trêu ghẹo, thần tượng có vẻ nao núng,còn nó tỉnh bơ, khi thì nHận vài viên ô mai, khi thì cái trâm kẹp tóc có khắc chữ N , phần nó, cắt vải, viền khăn, thêu đôi chim hót líu lo thiệt đẹp tặng trả lễ.
Cho đến 1 ngày, trong văn phòng Đoàn, nó ngồi nhìn ra cửa sổ, Thương – thần tượng- đi qua đi lại
-Bạn biết ko, mình suy nghĩ nhiều lắm, mất ăn mất ngủ..-Rồi đột nhiên, đứng phắt lại- mình mến bạn, hơn tình bạn bình thường – rồi đi qua đi lại tiếp- nhưng người ta nói “ mua heo chọn nái, cưới gái chọn dòng”, lý lịch của bạn, mình nghiên cứu rất kỹ, mình và bạn là 2 dòng khó thể dung hòa – rồi lại đứng phắt ngay trước mặt nó – bạn nghĩ sao ?
Nó chỉ cười, tưởng gì, làm hết hồn
-Anh Thương à, em nghi khi thấy quan trọng, người ta sẽ tìm cách, khi hết quan trọng, người ta sẽ tìm lý do .
Thần tượng hơi ngớ ra, Nó lách mình ra cửa, sân trường thật nắng, hang cây Phương thật xanh, phút chốc nó thấy hụt hẫng, thấy trơ trọi , cái cảm giác hoang vắng lúc ấy thật ghê sợ
Nhưng cùng lúc đó, cây hoa Chuỗi Ngọc cùng lời nói của Ba hiện về trong tâm trí, dù thế nào, những cánh hoa mỏng manh kia vẫn luôn tươi thắm, thắm cho hoa và tươi sáng cho sân nhà..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét