Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

RAU RĂM NGẮT NGỌN LẠI TRỒNG

Từ thuở nhỏ, tui đã thích đọc sách mà tác giả là nữ hay viết về phụ nữ ,từ Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan đến Nhã Ca, Lệ Hằng cả Francoise Sagan , Pearl Puck và ..Kim Dung ( hồi nhỏ cứ nghĩ Kim Dung là nữ , hic..)
Từ đó, phát hiện ra điều mà theo các nhà xã hội học là đáng phê bình, đó là bên cạnh những gương phụ nữ chuẩn mực, đoan trang , còn có những người sống thật với bản năng , dám nghĩ và dám nói ra điều mình suy nghĩ
Người phụ nữ ấy, sau khi hợp thưc hóa bằng 1 lễ cưới để được đồng sàng cùng người yêu , rồi sinh con , rồi phát hiện ra rằng
Lấy chồng em rất lãi / Ai cũng bảo đô con / Thêm cặp mướp héo hon/ Biết khi nào sẽ rụng?/ Lãi nhất là mỡ bụng/ Cho không chẳng ai them / Da chằng chịt mũi tên/ Chẳng tốn tiền trang trí / Em lãi hơn mười kí / So với thuở chưa chồng / Gương lược để chơi không / Chẳng mấy khi dùng đến / Lãi nhiều không kịp đếm / Là những giọt lệ tuôn / Nhiều đêm em tự hỏi / Chẳng lỗ sao vẫn buồn?
(đọc trên mạng)
Ngoại hình thay đổi, cơm áo gạo tiền càng khiến cho 2 người lâm vào cảnh đồng sàng dị mộng, từ đó vu vơ mơ tưởng,dẫn đến ngoài chồng ngoài vợ vớI 1 hình bóng khác
Hai tay cầm hai quả hồng
Quả chát phần chồng, quả ngọt phần trai.
Đêm nằm vuốt bụng thở dài,
Thương chồng thì ít thương trai thì nhiều ( Ca dao )
Thậm chí còn cam chịu 1 sự thua thiệt :
Rau răm ngắt ngọn lại trồng
Em thương anh lắm sợ lòng chị ghen.
Anh về bảo chị đừng ghen,
Để em thấp thoáng ánh đèn cho vui.( ca dao luôn )
Đọc mà thương đên đứt ruột ! Chấp nhận chỉ là “thấp thoáng” bên lề hạnh phúc người khác, nhưng ai cấm người phụ nữ ấy ước mơ
Vùi vào tóc anh
Chạm rong rêu đại dương , ẩm mục rừng già
ngai ngái phù sa cánh đồng rơm rạ
Chạm sợi đa đoan , nhuộm màu dâu bể
Chạm sợi muộn phiền
ẩn mình lặng lẽ
Vùi vào môi anh
Chạm thềm mê man, chạm bờ mộng mị
Chạm lời chối bỏ trong lời thầm thì
Dâng bời bời nhớ
Chạm bời bời quên
( Chạm của Đậu Thị Thương )
Sự khao khát tìm người đồng cảm, tìm tri kỷ đã khiến người phụ nữ “ cởi bỏ” chiếc áo bào giá trị để mà rao bán trái tim mình
một ngày
mõi mòn trong ảo vọng
em sẽ đem bán đi trái tim mình
không cần chọn lựa người mua
không cần sòng phẳng!
chỉ để mong nhận lại một chút tình
một chút tình
dẫu là thương hại!
một chút tình
cho bớt chông chênh...
( Trái tim rao bán của Đinh Thị Thu Vân)
Và họ làm ta ngơ ngác hơn, chấp nhận cả tình cảm ko định hình với người từ hành tinh khác
Sau ba năm chung thủy
Với người chồng đi xa
Chị đã thất tiết một cách lạ kỳ
Với người đàn ông xấu xí ,Già hơn chị rất nhiều
Trong một buổi chiều bão tố
Khi chúng tôi đến đó
Người đàn ông đã đi rồi
Chỉ còn lại trên đồng lúa
Vết xước của dĩa bay mà thôi
( đọc trên mạng )
Qua đó, ta thấy phụ nữ được cho là phái yếu nhưng họ ko hề yếu nhất là về phương diện dám cởi bỏ xiếng xích lễ giáo để được là chính mình .Họ là những người bản lĩnh, mà đã bản lĩnh như vậy, chắc chắn rằng họ ko vì cô đơn mà dễ dãi nắm vội bất kỳ bàn tay nào chìa ra , họ đủ bản lĩnh để nói “không ‘ trong những trường hợp cần phải nói
( Vu vơ cho đỡ trống nhà,chứ ko hẳn là cổ súy đâu ạ, anh chị em, bạn hữu có đọc, xin giải thích giùm “ Rau răm ngắt ngọn lại trồng “ mang ý nghĩa gì trong bài ca dao trên, nghĩ hoài hổng ra )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét