Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

CHUYỆN NGHỀ 1

Có lần tui đọc được câu nói "Đa số người ta chết từ 25 tuổi nhưng đến 70 mới thực sự đem chôn"
Xạo !Vì 25 tuổi, tui ra trường 2 năm,nhiệt huyết tràn đầy, công tác gì cũng tham gia hết á.
Cũng thời gian đó, tui và ông thầy dạy Toán có biểu hiện " cưa cẩm nhau', nếu có học sinh cá biệt thì ông này là gv cá biệt, như nghỉ lễ mấy ngày, tui nói" nghỉ ở nhà nhớ trường quá" thì ổng lại trợn mắt" trời, nghỉ ở nhà mừng muốn chết chứ nhớ nhung gì"
Ổng thích chuồn về sớm, thích né việc và cũng thích..rủ tui" đi uống nước hôn ?' dù nhiều lần tui cũng từ chối " uống nước hả, thôi, nhà Ngọc có cả lu"
Rồi 20/11, công đoàn phát động mỗi giáo viên viết 1 bài báo tường, tui đã nộp bài này nè :
NÓI VỚI ANH
Anh thường trách sao em hay từ chối
Không gặp anh những chiều phố đông người
Không bao giờ có được phút thảnh thơi
Để ta hưởng một ngày vui trọn vẹn
Nhưng anh ơi, có khi nào biết đến
Em vào nghề với tất cả đam mê
Không ngại ngùng, không tính toan, khen , chê
Em thực sự yêu người, yêu nghề giáo
Nếu trong quán cà phê, bên ngọn đèn mờ ảo
Ta nhìn nhau ánh mắt nói hơn lời
Thì chạnh lòng, em sẽ nhớ, anh ơi
Hoc trò em, giờ còn đang ngoài phố
Đang phụ lo gia đình từng bữa chợ
Để sáng mai ngồi gắng gượng ôn bài
Chịu nhọc nhắn để đổi lấy tuơng lai
Thì có lý đâu, em đành lòng cho được
Bước đên trường, vở bài không soạn trước
Giá án dở dang, hoc cụ chẳng hoàn thành
Nên hiểu em mà đừng trách nhé anh
Cùng vui với em bên trang giáo án
Cùng chia sẻ với em những buồn vui bên bục giảng
Như ngày đầu, anh đã nói với em
" anh cũng vậy, anh rất yêu nghề giáo"
Sau đó, chị Hà, Bí thư chi đoàn nói riêng với tui
- Làm giùm chị 1 bài đi, chị không biết làm, mà không nộp ,kỳ quá
Vậy là quá sai trái, phải ko ạ, mà sao ngày đó, tui hổng biết..đấu tranh cho lẽ phải, nói theo chị năm thì tui đúng là người ' khôn nhà dại chợ", tui hì hục làm cho chỉ bài này
Sáng nay em đến lớp
Dạy bài hoc đầu tiên
Nghe trái tim thầm nhắc
Cô giáo- người mẹ hiền
Bục giảng, em nhìn xuống
Bao ánh mắt ngây thơ
Háo hức chờ kiến thức
Ai đâu nỡ hững hờ
Yêu đời, em hát ca
Yêu người, em trồng hoa
Tiếng hát nào vang vọng
Giữa lòng em. thiết tha.
Tui kêu chị Hà tự đặt đề, tự ký tên , tự đi gửi..
Báo tường gửi đi, có 1 bài được chọn vào đặc san Quận với nhuận bút 200 đồng, đó là bài "sáng nay em đến lớp"( d/c chị Hà lười đến mức lấy luôn câu đầu làm tên bài luôn)
200 đồng, khiến chị Hà cười hoài, vì buồn cười thiệt và đuơng nhiên, tui-khôn nhà dại chợ -cũng cười, vì vui thiệt, 2 chị em ra quán hủ tíu gần trường ăn hết trơn số tiền
Đầu năm học sau, chị Hà chuyển sang làm Vip Ban chăm sóc bà mẹ và trẻ em Quận, rồi 20/11, cũng phát động báo tường, tui cũng nộp bài đúng thời hạn, nhưng chủ tịch công đoàn gọi tui nói riêng
-Ngọc à, em làm thơ chưa hay lắm, nhưng có hồn (?), em nên phát huy nha, bài do mình sáng tác dù dở cũng có giá trị hơn dùng bài của người khác, em hiểu ko?
- ???
- Bài thơ này, chị nhớ của Thanh Hà mà, em làm vậy ko được, nếu ko thể sáng tác thì em ghi vào bên dưới là bài sưu tầm, mong em rút kinh nghiệm viêc này, đừng tái phạm nữa
Từ khi đó, câu nói " người ta đa số chết lúc 25 tuổi..." hết xạo , mọi người à
Hu hu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét