Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

ĐỌC :VÀ NGẪM 2 : TỨC CẢNH CỦA T/G MÂY XANH

Thật bất ngờ khi nhận được món quà văn chương từ người bạn , blogger Mây Xanh, điều này làm tôi cảm động vô cùng., một bài thơ ngắn nhưng ý nhị.
“TỨC CẢNH
Sông !
Cầu
Mấy nhịp bắc sang
Đèn !
Không hắt bóng
Cơ man gió về “
Sông ..mênh mang chảy, nước ròng , dâng lũ hay vơi cạn, cũng là một khoảng ngăn cách của hai đầu nỗi nhớ, của sự chia ly và sum họp giữa bến và thuyền .
Để rồi có mấy nhịp cầu nối giữa hai bờ, để rồi có những ngọn đèn chơi vơi, âm thầm chiếu sáng , âm thầm làm chứng nhân cho sự chia ly hay sum họp ấy.
Nhưng sao lại là “ Đèn không hắt bóng “ ?
Ngọn đèn ấy- đèn không hắt bóng- ai cũng biết đó là ngọn đèn dùng trong phẫu thuật và cũng là tên cuốn tiểu thuyết của một nhà văn Nhật.
Người ta thường hay ca ngợi công dụng của đèn không hắt bóng, người ta cũng ca ngợi sự lặng thầm chịu đựng của bác sĩ Naoe – nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết-
Nhưng tôi nghĩ khác, ngọn đèn ấy, soi rọi, tách bạch từng mô, từng tế bào, từng mạch máu nhỏ li ti, để rồi sau đó, âm thầm cô đơn, 1 sự cô đơn khó thể giải bày , khó tìm được sự cảm thông, đơn giản vì người ta chỉ cần dùng mà không cần hiểu sâu xa về nó,ngọn đèn ấy ,cứ bừng sáng rồi tắt đi, tất cả đều âm thầm,lặng lẽ
Đèn không hắt bóng, có phải là vị bác sĩ Naoe tài hoa nhưng bạc mệnh, chấp nhận số phận trong tư thế ngạo nghễ,sống không cần thương cảm, một cách sống tự trọng khi phải đối diện với những trái ngang., chấp nhận tất cả ngoại trừ sự thương hai của người khác dành cho mình .
Như lời 1 nhân vật trong truyện “ người ta có quyền chọn lấy 1 cách để tránh nỗi đau “ , chấp nhận số phận, nheo mắt và mỉm cười với số phận, có người đã “chèo chống 1 ngày, 1 đời “, họ đi trong mưa, mệt nhoài trong nắng, bơ phờ trong đêm, họ chịu đựng những cái bắt tay, những cái ôm choàng và lời chúc tụng, họ vô cùng nản những vinh quang phù phiếm ấy.
Đến khi hoàng hôn của ngày, hoàng hôn của đời đến, ngẫm lại và thấy an lòng pha chút tự hào, hoàng hôn đến, nhưng “ ánh rạng “của lòng yêu người, yêu nghề say đắm vẫn ngời ngời
Cho nên, này đèn không hắt bóng, hãy cứ bừng sáng dù rằng sau đó âm thầm tắt đi, âm thầm 1 đời cô đơn , nỗi cô đơn khó giải bày, vì có sao đâu, cô đơn cũng là điêu thú vị và nhất là cô đơn chẳng giết chết ai bao giờ
Cám ơn Mây Xanh bạn hiền và nợ bạn 1 vòng tay ôm ngày gặp lại
Nhớ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét